Tôi may mắn khi gặp được… “bánh đúc có xương”
Tôi thấy trọn vẹn và hạnh phúc khi tìm được người phụ nữ nhiều năm hết lòng yêu thương con riêng của tôi.
“Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng”, tôi đã nghe câu nói ấy từ thuở nhỏ. Ngay cả đến khi trưởng thành, lấy vợ, câu nói ấy vẫn vang trong đầu tôi như một định kiến bất biến.
Nhưng chính cuộc hôn nhân lần hai đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ ấy.
Tôi từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Vợ cũ bỏ đi khi con gái tôi mới 4 tuổi. Tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, loay hoay nuôi con trong sự thiếu thốn cả vật chất lẫn tình cảm.
Khi gặp Lan, thực sự trong lòng tôi vừa có hy vọng, vừa có nỗi sợ. Tôi sợ Lan sẽ không yêu thương con gái tôi, sợ ánh mắt con bé buồn tủi khi phải sống cùng một người lạ.
Tôi từng nghĩ, mình sẽ chấp nhận sống độc thân cũng được, miễn con gái không bị tổn thương.

Vợ chăm sóc con riêng của tôi ân cần, chu đáo từ ngày con mới vài tuổi cho đến khi con trưởng thành và xây dựng gia đình riêng (Ảnh minh họa: Knet).
Lần đầu gặp Lan, cô ấy đã cúi xuống hỏi han con bé bằng giọng ấm áp: “Con thích ăn gì để cô nấu?”. Chỉ một câu rất đời thường nhưng ánh mắt con gái tôi sáng lên, còn tôi thì ngẩn ngơ. Tôi không dám tin vào sự khởi đầu ấy.
Những tháng ngày sau đó, Lan kiên nhẫn cùng tôi bước qua từng thử thách. Con gái tôi vốn dè dặt, lại quen sống thiếu bàn tay phụ nữ nên nhiều lúc cứng đầu, bướng bỉnh.
Có hôm, con bé nhất định không chịu đi học thêm, ở lì trong phòng, còn quát lên với Lan: “Cô không phải mẹ cháu, đừng quản cháu”. Tôi sững người, vừa xót con, vừa lo cho vợ. Thế nhưng Lan chỉ lặng im, không trách mắng, không nổi giận.
Cô ấy lặng lẽ để một đĩa trái cây ngoài cửa phòng, viết mẩu giấy: “Cô không ép con nhưng cô tin con sẽ chọn điều tốt cho mình”.
Hôm sau, con gái tôi chủ động cầm cặp đi học, tối còn vào bếp phụ mẹ kế rửa bát. Tôi đã lặng lẽ nhìn cảnh ấy mà sống mũi cay cay.
Lan chưa từng làm mẹ, thế mà lại chọn yêu một người đàn ông có con riêng như tôi. Tình yêu dành cho tôi đã khó, tình thương dành cho con tôi lại càng khó gấp bội. Vậy mà cô ấy đã làm được, bằng sự nhẫn nại và tình cảm thật lòng.
Tôi thấy rõ không phải ngày một, ngày hai, mà bằng năm tháng kiên trì, Lan đã trở thành mẹ trong trái tim con gái tôi.
Cuộc sống của chúng tôi không phải lúc nào cũng êm đềm. Đã có những lần Lan phải chịu lời ra, tiếng vào từ họ hàng. Có người lén nói: “Đàn bà nào dại gì nuôi con tu hú”. Tôi tức giận nhưng Lan lại nắm tay tôi, nhỏ nhẹ: “Mình cứ sống tốt rồi con sẽ là minh chứng”.
Quả thật, lời nói ấy đúng. Thay vì bận tâm đến những định kiến, Lan tập trung chăm lo cho gia đình, vừa đi làm, vừa để ý từng bữa ăn, giấc ngủ của con bé.
Con gái tôi dần trưởng thành trong tình yêu thương đó, rạng rỡ như một bông hoa được chăm chút cẩn thận. Khi con gái tôi vào đại học, Lan còn cẩn thận chuẩn bị cả chiếc hộp quà nhỏ, trong đó có nhật ký ghi chép suốt những năm tháng đồng hành cùng con.
“Đây là ký ức của gia đình chúng ta”, cô ấy nói. Con bé ôm mẹ kế mà khóc nức nở. Tôi ngồi cạnh, tim ngập tràn niềm biết ơn.
Nhiều năm sau, con gái tôi báo tin chuẩn bị lấy chồng. Tôi lo lắng vì kinh tế chưa dư dả, lại nghĩ việc lớn thế này cha phải gánh vác.
Nhưng Lan là người lo từng chi tiết nhỏ nhất. Từ việc chọn lễ phục, đặt tiệc cưới, chuẩn bị sính lễ đến chuyện khuyên nhủ con gái ứng xử với nhà chồng, Lan đều chu toàn.
Cô ấy không phải làm cho con chồng, mà đã coi con riêng của tôi như đứa con ruột thịt. Tôi cảm nhận rõ ràng trong trái tim Lan, không có sự phân biệt.
Ngày cưới, tôi nhớ mãi khoảnh khắc con gái nắm chặt tay Lan, nghẹn ngào: “Con may mắn vì có mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm”.
Lúc ấy, bao nhiêu nỗi sợ hãi năm nào như tan biến. Tôi từng nghĩ mẹ kế là khoảng cách, là rào chắn. Nhưng giờ đây, tôi thấy đó lại là sợi dây gắn kết, là phúc phần của gia đình mình.
Sau hôn lễ, nhiều người quen đến chúc mừng, ai cũng thừa nhận con gái tôi hạnh phúc không chỉ vì có chồng tốt, mà còn vì có một người mẹ kế tuyệt vời.
Tôi nhìn Lan, thấy ánh mắt cô ấy sáng lên, còn tôi thì chỉ muốn ôm vợ thật chặt. Tôi hiểu nếu không có Lan, gia đình tôi sẽ không có được sự trọn vẹn hôm nay.
Lan đã chứng minh cho tôi thấy, định kiến chỉ là vỏ bọc, còn tình yêu thương mới là sự thật bền lâu.
Giờ đây, ngôi nhà của chúng tôi luôn đầy ắp tiếng cười. Con gái đã có gia đình riêng, thường xuyên về thăm bố mẹ, ríu rít kể chuyện, quấn quýt bên mẹ kế.
Mỗi lần nhìn thấy vợ và con ngồi trò chuyện như hai người bạn thân thiết, tôi lại thầm cảm phục. Tôi may mắn không chỉ có một người vợ tuyệt vời, mà còn có một người mẹ thứ hai cho con gái mình.
Hạnh phúc hóa ra không nằm ở việc gia đình có hoàn hảo hay không, mà nằm ở việc chúng ta biết yêu thương và bù đắp cho nhau.
Và tôi tự hào nói rằng, vợ tôi đã làm được điều mà bao người vẫn nghi ngờ: Đó là yêu thương con chồng như con ruột.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.