Trừ sự khó tính đến cực đoan, bạn gái tôi là người tuyệt vời
Em nói bị bố mẹ uốn nắn từng li từng tí; chỉ khi bên tôi, em mới thoải mái, được là chính mình, cũng xin lỗi vì cằn nhằn nhiều.
Tôi và bạn gái yêu nhau khoảng hai năm. Tôi 27 tuổi, em kém một tuổi, quen nhau ở lớp học tiếng Anh. Cả hai đều có công việc tốt và ngoại hình tương xứng. Ban đầu tôi ấn tượng vì em xinh xắn, trông trẻ hơn tuổi nhưng quen lâu rồi mới nhận ra tính cách em khác ngoại hình rất nhiều. Bạn gái cầu toàn, nghiêm khắc với bản thân và muốn cái gì cũng phải gọn gàng theo ý em. Bố em là bộ đội về hưu, mẹ là y tá.
Tính cách của em có thể nói là khó tính đến cực đoan. Chẳng hạn, em sang phòng tôi thấy bừa bộn, em dọn sạch cho tôi để làm mẫu. Vài ngày sau gọi video call mà thấy tôi lại bày bừa, em nhất quyết bắt tôi phải ngồi dậy dọn phòng, nếu không sẽ dập máy và không nói chuyện với tôi cho đến khi tôi tự dọn phòng rồi quay video gửi em xem. Việc không nói chuyện này có thể kéo dài đến vài ngày, trong khi tôi là đàn ông sống một mình, đi làm vất vả nên không thể quá ngăn nắp được.

Khi đi ăn với nhau, em đặt cho tôi KPI uống nước có ga hàng tháng và đếm đúng số lần, đủ rồi là bắt tôi uống nước lọc. Ngoài ra, sau một lần khám sức khỏe, thấy tôi bị mỡ máu, em bắt tôi ăn đồ luộc, kiêng rượu bia và mỗi tuần cùng em chạy bộ ba lần. Tôi cũng ráng chiều theo ý em nhưng vấn đề là em hay cằn nhằn về những chuyện cỏn con, như việc tôi dùng nước nóng rửa mặt, mua thuốc rồi quên uống, đeo khẩu trang không thay, cổ áo không bẻ đúng cách.... Em không bao giờ ghi nhận những cố gắng của tôi, dù tôi chỉ quên có một vài lần và bình thường không hề luộm thuộm. Tôi sống khá thoải mái, tự lập từ nhỏ vì bố mẹ ly hôn khi tôi học lớp tám và đều có gia đình mới. Tôi sống với ông bà nội một thời gian, sau đó ở một mình từ khoảng 10 năm nay.
Tôi không quá câu nệ về câu từ, tiểu tiết nên nhiều lúc có lẽ không được ý tứ và thiếu tinh tế với bạn gái. Thế nhưng tôi sẵn sàng thay đổi theo hướng tốt lên và nghe theo góp ý của em. Tuy nhiên, em để ý quá nhiều, nhất quyết nói nhiều lần về cùng một vấn đề đến khi tôi đứng dậy làm theo lời em, hoặc khi tôi phát cáu mới thôi. Tôi thừa nhận thời gian quen em, cuộc sống của tôi dần ngăn nắp, quy củ hơn, sức khỏe cũng được cải thiện, nhưng tinh thần khá tù túng. Ban đầu tôi thấy em dễ thương và quan tâm đến mình, dần dà lại thấy làm chồng của em thật mệt mỏi.
Nhiều lúc tôi cũng thấy thương bạn gái. Nền tảng gia đình và công việc (em làm kiểm toán ở một tập đoàn lớn) khiến bạn gái đôi khi cư xử như một bà mẹ khó tính, còn tôi là cậu con trai khó dạy bảo. Em nói ở nhà bị bố mẹ uốn nắn từng li từng tí, chỉ khi bên cạnh tôi, em mới thấy thoải mái được là chính mình và cũng xin lỗi vì cằn nhằn nhiều. Em hứa sẽ sửa đổi nhưng hầu như vẫn bộc phát theo thói quen. Khi về ra mắt nhà em, tôi căng thẳng trước đó vài ngày vì lo gia đình em khó tính sẽ không ưng tôi. Trái với sự lo lắng, bố mẹ em không hồ hởi nhưng cũng không lạnh nhạt, họ ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi.
Gần đây, chúng tôi cãi nhau nhiều, tôi không chịu nổi việc ngày nào em cũng cằn nhằn về cùng một vấn đề. Trừ sự khó tính đến cực đoan ra, mọi thứ của em đều rất tuyệt vời. Bạn gái nói cho dù không phải là em thì khi tôi yêu bất kỳ ai khác, muốn làm chồng làm cha cũng phải trải qua sự kỷ luật ngột ngạt đó để trưởng thành. Tôi xác định yêu là cưới và băn khoăn liệu với tính cách khác nhau như vậy, chúng tôi có nên tiến xa hơn không?
Huy Trần