Vì câu nói này của mẹ đẻ, tôi không bao giờ dám nhận lời cầu hôn

Như Ý Cát Tường 22/08/2025 13:00

Ai bảo "Cha mẹ nào mà chẳng thương con"? Tôi không tin. Hơn 20 năm sống trên đời này, tôi không tin có ai thương tôi như ruột thịt.

Chào mọi người, tôi năm nay 22 tuổi, có người yêu và đang được người ta xin cưới. Tôi có việc làm, đủ tiền phụ nuôi cả em trai. Đúng ra, tôi có thể hạnh phúc nhưng tôi không tin khái niệm đó tồn tại trên đời.

Vì vậy tôi từ chối: Từ chối kết hôn, cũng là từ chối đem tổn thương của tôi trao lên người khác. Ám ảnh về quá khứ khiến tôi suy nghĩ tiêu cực. Tôi không muốn lập gia đình, tôi sợ có con. Tôi yêu nhưng không tin tình yêu, cũng không dám đặt lòng tin vào người đàn ông bên cạnh.

Lúc nào tôi cũng nghĩ, nếu tôi gật đầu lấy chồng tức là tôi tự lao vào vòng xoay giống hệt như tôi từng sống. Viễn cảnh về người chồng đào hoa, tệ bạc. Nỗi sợ bản thân không thể làm vợ tốt, mẹ hiền... cản tôi lại trong nhiều quyết định.

Bố tôi vốn cao lớn, đẹp trai, công ăn việc làm tốt, nhiều mối quan hệ. Nhưng rồi bố sa vào rượu chè, trai gái. Của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Đỉnh điểm, mẹ kéo hai chị em tôi đến cơ quan bố đánh ghen, quậy một trận tưng bừng khiến ông bị cách chức và ôm tai tiếng suốt phần đời còn lại.

Vì câu nói này của mẹ đẻ, tôi không bao giờ dám nhận lời cầu hôn - 1

Mẹ lúc nào cũng mắng chửi khiến tôi không muốn lập gia đình (Ảnh minh hoạ: TD).

Những ngày sau đó là chuỗi đen tối đan quấn như móc xích dính chặt vào nhau. Bố xin được việc làm bảo vệ nhưng cuộc sống vẫn bức bối, ông quy hết trách nhiệm lên đầu vợ con. Ông đi uống triền miên, có khi giữa đêm khật khưỡng trở về nhà, dựng mẹ con tôi dậy nghe ông chửi.

Mẹ tôi chẳng kiêng nể chồng, cũng tham gia chửi bới, đập phá không hề kém miếng. Bao nhiêu nỗi oán hận cuộc đời, bà dồn hết cho chị em tôi. "Vì chúng mày nên tao mới khổ" là câu nói ám ảnh tôi như cuốn băng phát đi phát lại.

Có lần, mẹ đánh đau tới mức tôi phải giả vờ ngất đi để không bị đánh tiếp. Tôi tự trách mình sinh ra ngược số nên bố mẹ vì tôi mà khổ. Cho nên hơn ai hết, tôi căm ghét chính tôi. Năm tôi 17 tuổi, bố tôi mất vì xơ gan cổ trướng.

Mẹ tuyên bố không có khả năng nuôi tôi ăn học, tự mà đi kiếm việc nuôi thân. Vậy là tôi nghỉ học, kết thúc sự chán ghét của thầy cô vì tôi học hành không giỏi, không có ai đi họp phụ huynh, kỳ nào cũng đóng học phí chậm nhất.

Nghỉ học cũng tốt, còn đỡ hơn phải nghe những câu từ độc địa của mẹ: "Ăn hại như mày, học phí cơm". "Để tao xem cái dạng ngu dốt như mày làm được gì cho đời"... Em tôi về ở với ông bà nội. Tôi bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền.

Cũng may trời thương, tôi khỏe mạnh, lanh lợi nên học nghề rất nhanh. Bắt đầu từ quét tóc, dọn nhà, tôi được học gội đầu cho khách, làm móng tay, móng chân... Nói chung nghèo nhưng vẫn sống được.

Mẹ tôi thì vẫn vậy. Mồm lúc nào cũng kêu không có tiền nhưng bà vẫn uống rượu, vẫn mua son phấn. Mẹ con tôi hầu như không nói chuyện với nhau như những cặp mẹ con bình thường khác. Nếu có nói thì đều là những lời bà phũ phàng mắng mỏ để đè bẹp tôi.

Có lần, bà còn định làm mối tôi cho người đàn ông đã qua đời vợ. Bà bảo: "Đến tuổi lấy chồng thì lấy". Tôi nghĩ, chẳng mẹ nào làm thế với con mình. Ở cạnh mẹ, tôi luôn không cảm thấy bình yên.

Tôi vẫn nhớ, khi tôi phản kháng lại ý định tìm chồng hộ tôi của mẹ, bà lu loa tôi hỗn láo, kiêu căng: "Nứt mắt ra đã sinh tướng phản phúc". Từ khi trí nhớ của tôi bắt đầu biết ghi nhận, cuộc sống ở nhà luôn là địa ngục.

Nhiều khi tôi nghĩ, đến người ngoài cũng chẳng nói với tôi những lời cay độc như mẹ. Trong mắt mẹ, tôi là nghiệp chướng, là đứa mang tới vận xui, là cả đời thất bại. Để thoát khỏi ám ảnh về mẹ, tôi cố tỏ ra cứng cỏi, cũng tự mình muốn chữa lành tâm can nhưng làm gì một mình cũng khó.

Đến bây giờ, tôi đã tự mình kiếm tiền nuôi được bản thân, gửi một phần tiền nuôi em ăn học. Nhưng những ám ảnh về gia đình vẫn khiến tôi mất ngủ hàng đêm. Tôi sợ hãi mỗi khi nghĩ đến chữ "gia đình".

Tôi ám ảnh và hoài nghi về hạnh phúc. Tôi không biết làm cách nào để giải quyết được nội tâm của mình và để không biến mình thành kẻ vô tâm, "người bị tổn thương lại làm tổn thương người khác"?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/vi-cau-noi-nay-cua-me-de-toi-khong-bao-gio-dam-nhan-loi-cau-hon-20250822071853897.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/vi-cau-noi-nay-cua-me-de-toi-khong-bao-gio-dam-nhan-loi-cau-hon-20250822071853897.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Vì câu nói này của mẹ đẻ, tôi không bao giờ dám nhận lời cầu hôn
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO