Vừa “ân ái” xong, người tình tuyên bố một câu khiến tôi choáng váng
Hoàng tuyên bố rất hùng hồn nhưng tôi cảm giác người mình tê lạnh, mặt như tái đi vì ê chề, nhục nhã. Anh ấy đang nói chuyện nếu như vợ mình ngoại tình, hay là đang nói tôi?
Sáng cuối tuần, tôi vừa dọn dẹp xong nhà cửa, xem đồng hồ đã sắp tới giờ đón con đi học thêm về thì điện thoại báo tin nhắn đến: “Mình gặp nhau một chút được không em? Nhớ quá”.
Tôi tắt vội điện thoại, nhìn ra ngoài sân. Chồng tôi đang đứng đó, vừa tỉa tót cây cảnh, vừa nhìn ngắm con khướu đang hót trong lồng.
Chăm cây cảnh và chim, đó là đam mê của chồng tôi mấy năm nay. Anh yêu chúng đến nỗi nếu có việc đi đâu xa vài ngày, gọi điện về chỉ là nhắc tôi nhớ giúp anh tưới cây, đừng để chim bị đói khát, không có lời nào hỏi vợ thăm con.
Tôi không nhớ rõ tình cảm vợ chồng tôi trở nên nhạt nhẽo từ khi nào, cũng không biết nguyên nhân do đâu? Không chỉ những ngọt ngào, lãng mạn mất dần, mà ngay cả chuyện “gối chăn”, chồng tôi cũng không còn nồng nhiệt nữa.
Khoảng cách 10 tuổi của hai vợ chồng không phải quá xa. Chồng tôi 47 tuổi, tôi 37 tuổi. Ở tuổi này, đáng lẽ người phải cảm thấy thiếu thốn là chồng, chứ không phải là tôi.

Chỉ cần đưa được bạn lên giường, đàn ông lập tức sẽ coi thường bạn (Ảnh minh họa: iStock).
Tôi nói nhiều như vậy chỉ để cho mọi người hiểu lý do vì sao tôi ngoại tình. Thói đời, người ta thường thèm những thứ người ta thiếu.
Và Hoàng đến, rót vào tai tôi những lời khen tặng, trao cho tôi những quan tâm nhỏ nhặt nhưng tinh tế. Sự khát khao của Hoàng mạnh mẽ như một cậu trai tuổi đôi mươi cuốn phăng tôi vào vòng lốc xoáy ái tình vụng trộm.
Tôi biết mình không đúng. Tôi sợ một ngày, chồng sẽ phát hiện ra. Nhưng nhìn những thứ mà chồng quan tâm, tôi lại mỉa mai với chính mình: Đối với chồng, tôi chẳng thu hút anh bằng một con chim hay một chậu cây cảnh.
Đang nghĩ mông lung, chợt nhớ lại tin nhắn vừa rồi, tôi quyết định vào phòng thay váy, tô son. Tôi nói với chồng: “10h30 anh đến trung tâm tiếng Anh đón con, em có chút việc phải đi nhé”. Chồng tôi ậm ừ: “Đi đi, chút nữa anh đón con cho”. Như chỉ chờ có thế, tôi lao đến với “người tình trong bóng tối” của mình.
Hoàng cũng như tôi, đang có một gia đình. Khi ở bên nhau, anh ta chưa bao giờ nhắc tới vợ, tôi cũng chẳng bao giờ nhắc tới chồng. Vì có lẽ, cả hai đều biết rõ dù chồng vợ mình có thế nào, ngoại tình là sai. Và chúng tôi không hề muốn khẳng định rằng, mình chỉ là những kẻ tham lam, ích kỷ.
Nhưng hôm nay, lúc đang nằm trong vòng tay anh sau phút ái ân, không biết tôi “ngứa miệng” thế nào, buột miệng hỏi: “Nếu một ngày nào đó, vợ anh ngoại tình, anh sẽ làm thế nào?”.
Khi hỏi câu hỏi đó là khi tôi đang nghĩ đến chồng mình. Tôi đang nghĩ, nếu biết tôi hư đốn thế này, người chồng hiền lành của tôi sẽ xử lý ra sao?
“Vợ anh ngoại tình à? Tất nhiên là anh không bao giờ tha thứ. Ly hôn rồi, kể cả con cũng đừng hòng đòi nuôi”.
Lời anh vừa dứt, tôi bỗng thấy lạnh người:
- Chẳng phải anh cũng đang ngoại tình à? Sao vợ anh ngoại tình lại không thể tha thứ?
- Đàn ông khác, đàn bà khác. Em cứ hình dung như thế này: Đàn ông giống như chiếc chìa khóa, gặp cái ổ nào cũng tra vào được, mở được thì mở, không mở được thì thôi, chả mất gì.
Còn đàn bà giống như chiếc ổ khóa, chỉ tra đúng chìa mới mở được thôi. Nếu một cái ổ khóa mà chìa nào cắm vào cũng mở được thì hỏng rồi, chỉ có vứt đi. Đàn bà ngoại tình cũng thế, chỉ là đồ bỏ đi.
Hoàng nói rất hùng hồn nhưng tôi cảm giác người mình tê lạnh, mặt như tái đi vì ê chề, nhục nhã. Anh ấy đang nói chuyện nếu như vợ mình ngoại tình, hay là anh ta đang nói tôi?
Có phải ý anh ta là tôi bây giờ cũng giống như một ổ khóa mà chìa nào cũng mở được, chỉ đáng vứt đi? Những lời ngọt ngào anh ta vừa rót vào tai, những vòng tay vuốt ve vừa mới trượt khỏi người bỗng như tan biến. Tôi giống nhúm rau vừa bị anh ta bỏ muối vào vò xát cho nhàu nhĩ, nát vụn.
“Em sao thế, cả tuần mới gặp nhau đã vội về rồi?”, Hoàng nài nỉ khi thấy tôi chỉnh trang lại áo quần. Anh ta càng nói, tôi càng vội vàng muốn rời khỏi đó.
Tôi cứ thế, chạy xe vô định trên đường, vừa muốn về nhà, vừa không muốn. Những lời Hoàng nói ám ảnh tôi. Hóa ra, ngay cả người đàn ông cặp kè với tôi cũng có quyền khinh bỉ tôi. Trò đời lạ thế, kẻ ngoại tình lại đi khinh rẻ kẻ ngoại tình.
Nhưng có lẽ, tôi phải cảm ơn anh ta đã khiến tôi sớm tỉnh ngộ để nhận ra mình là một người vợ tồi tệ, một người đàn bà xấu xa. Cảm ơn anh ta đã gõ chuông vào tai tôi giúp tôi tỉnh mộng.
Nỗi tủi hổ này, tôi chỉ có cách chôn vào tận đáy lòng, dùng những tháng ngày còn lại sau này mà ăn năn, sám hối.
Phụ nữ ơi, nhớ nhé, đừng mơ mộng tin vào những lời tán tỉnh của đàn ông. Ngay khi họ dắt được bạn lên giường là khi thâm tâm họ đã bắt đầu coi khinh bạn rồi.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.