Vui vẻ khi thất nghiệp ở tuổi 42
Tôi thấy mình vừa thoát khỏi guồng quay lặp đi lặp lại suốt gần 20 năm làm việc, không có cuộc sống cho riêng mình.
Tôi 42 tuổi, trong làn sóng cắt giảm nhân sự, nếu như 10 năm trước thì cảm giác thất bại, buồn bã khi bị sa thải khiến tôi xuống tinh thần. Tuy nhiên đến tuổi này, tôi lại vui vẻ, thoải mái đón nhận. Tôi có 15 năm làm nhân viên văn phòng, đi 15 km đến chỗ làm, nhà ở trung tâm đi ra ngoại thành làm việc, xung quanh công ty chỉ có đường quốc lộ khiến tôi nhàm chán, sáng đi tối về, 8 tiếng cắm mặt vào máy tính với mức lương gần 10 triệu đồng. Đến khi trở về nhà, con cái cơm nước xong là tôi mệt mỏi, kiệt sức, mặc dù chồng đã chịu trách nhiệm đón con vì anh về sớm hơn tôi.

Tôi thấy mình vừa thoát khỏi guồng quay lặp đi lặp lại suốt gần 20 năm làm việc, không có cuộc sống cho riêng mình. Từ ngày nghỉ việc, tôi cảm thấy như bước ra thế giới của sự tự do, nhiều công ty gọi đi làm công việc tương đương nhưng tôi từ chối. Tôi muốn thong thả một thời gian rồi tính sau. Hàng ngày tôi đi bộ, chạy bộ thể dục một tiếng. Tôi đưa đón con, nấu nướng, trồng rau sân thượng, uống cà phê cùng bạn bè, tận hưởng sau những ngày vội vã cuống cuồng đi làm, con cái ốm xin nghỉ cũng ngại sếp, đôi lúc hơi sốt ruột bởi ngày trôi qua không kiếm ra tiền.
Tuy nhiên cách đây một năm, khi lường trước tương lai vì sức khỏe sau tuổi 40 có sự mệt mỏi sa sút, tôi đã bàn với chồng không xây nhà quá to mà mua nhà vừa đủ ở trong ngõ. Vợ chồng tôi mua căn nhà 3 tầng 50 m2/sàn, đủ ở thoải mái cho gia đình 4 người. Số tiền còn lại chúng tôi đầu tư chung cư cho thuê, cùng một căn có sẵn từ trước hôn nhân của tôi, vợ chồng cho thuê hai căn để phòng trừ lúc mất việc, mất sức và còn thêm một lô đất vùng ven để phòng tuổi già. Tôi thấy thay vì xây nhà quá to, phải bán đất và gom hết tài sản để ở nhà mặt tiền rộng thì vợ chồng chịu khó ở trong ngõ một chút, sẽ không áp lực khi bị nghỉ việc.
Ngoài ra thời gian tới tôi sẽ xin sang làm một công việc không gò bó thời gian như nhân viên kinh doanh bất động sản, bán được thì tốt, không bán được cũng không áp lực và tôi muốn dành thời gian cho con cái, gia đình. Cuộc sống sau khi bị cắt giảm nhân sự tuổi trung niên của tôi là vậy, an yên, không quá giàu có nhưng không đến nỗi lao đao khi mất việc. Tôi nghĩ mình đã tính toán đúng, phải không các bạn?
Hương Quỳnh