Xem ảnh trên Telegram, tôi rùng mình phát hiện quá khứ đen tối của bạn gái
Một người bạn khi say bất ngờ khoe ảnh đi ăn chơi của mình. Không phải ảnh nóng, chỉ là ảnh chân dung các cô gái. Trong số đó, tôi nhận ra em...
Tôi gặp em vào hai năm trước. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong một lớp học làm bánh, nơi cả hai đều không làm được cái bánh nào ra hồn nhưng lại làm nhau phải ngóng tin mỗi tối. Em có nụ cười tỏa nắng khiến người ta như bình yên giữa cuộc đời đang vội. Tôi thương em từ sự an yên ấy.
Hai năm yêu nhau, tôi vẫn nghĩ mình đã tìm được người để đi cùng đến cuối đời. Tôi dự định cầu hôn vào cuối năm nay. Tôi gom từng chút tiền, bỏ thuốc lá, bớt nhậu, chăm đi tập gym. Trong tình yêu, đàn ông hay âm thầm chuẩn bị cho tương lai. Tôi tin là mình sẵn sàng rồi.
Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng đi theo đường thẳng.
Những dấu hiệu đầu tiên đến một cách rất mơ hồ. Em lúc nào cũng úp màn hình điện thoại, nhất là khi có tin nhắn. Em nhạy cảm, hay giật mình với tiếng thông báo tin nhắn Telegram (ứng dụng trò chuyện có bảo mật cao). Tôi hỏi, em chỉ cười, bảo đó là thói quen cũ vì từng bị kiểm soát từng chút một.

Tôi nhận ra những dấu hiệu đáng ngờ của bạn gái nhưng vẫn tin tưởng vì yêu (Ảnh minh hoạ: Knet).
Có lần đi ăn, cô nhân viên phục vụ của quán và em bỗng nhìn nhau rất lâu, đầy ngờ vực. Người kia cất tiếng hỏi đầy ẩn ý: “Chị nghỉ bên đó rồi ạ?”.
Em thoáng khựng lại. Tôi thấy bàn tay đặt trên muỗng run rất nhẹ. Em đáp bằng một nụ cười gượng gạo: “Ừ, chị nghỉ rồi”. Cô nhân viên liếc sang tôi rồi cười: “Người yêu chị ạ? Chúc mừng anh chị”.
Chưa kịp phản ứng, em đã vội thanh minh với tôi rằng, đó là đồng nghiệp cùng công ty cũ rồi nhanh chóng lảng qua chuyện khác. Dù thấy lạ, tôi cũng không nghĩ gì nhiều bởi ai cũng có quá khứ. Nếu thoải mái hơn, em sẽ tâm sự.
Một đêm em say rượu, tựa vào vai tôi, em hỏi nhỏ: “Nếu một ngày anh biết em nói dối anh, anh còn ở đây không?”. Tôi không do dự, bảo rằng chỉ cần em yêu tôi, những điều khác không quan trọng, mình từ từ giải quyết.
Và ngày đó cũng đến. Một buổi tối, tôi đi ăn với nhóm bạn cũ. Trong bàn có một người từng nổi tiếng trong mảng “booking” trên Telegram (dịch vụ tìm kiếm các cô gái đi tiếp khách, đi cùng người lạ, kèm theo những thỏa thuận riêng tư đổi lại bằng tiền), thứ mà trước giờ tôi cảm thấy đáng khinh và không thể chấp nhận được.
Khi người bạn đó say, cậu ấy bắt đầu khoe hình “hàng cũ”. Không ảnh nóng, chỉ là ảnh chân dung, góc nghiêng nhưng ai cũng nhận ra được. Trong số đó, tôi thấy em. Nụ cười trong tấm hình không khác gì nụ cười em dành cho tôi những ngày đầu. Chỉ khác bối cảnh và khác rằng lúc ấy, em đang... làm nghề.
Tôi cố giữ bình tĩnh đến mức nghe giọng mình cũng lạc đi. Tôi hỏi xem em ở đâu trong câu chuyện đó. Cậu bạn của tôi chỉ nhún vai: “Con bé này hồi đó hiền với chiều khách lắm. Dễ thương kiểu khiến đàn ông muốn yêu luôn. Nhưng nghỉ lâu rồi, giờ chắc sống đàng hoàng rồi chứ”.
Cậu ấy nói vô tư, nhẹ tênh, như đang kể về một món ăn từng ngon nhưng quán đã đóng cửa. Còn tôi thấy tim mình trống rỗng đến mức không nghe nổi tiếng người khác nữa.
Trên đường về, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi tất cả. Tôi không biết mình giận, đau hay chỉ đơn giản là không tin nổi điều vừa xảy ra.
Tôi không chất vấn ngay đêm đó. Tôi cần một đêm để thở, xâu chuỗi mọi chi tiết và chúng khớp đến hoàn hảo. Sáng hôm sau, tôi hỏi em, không vòng vo, không đánh tiếng. Tôi đưa em xem ảnh. Em nhìn và em khóc ngay, không phản bác, không cãi lại, không biện minh.
Em chỉ nói: “Em đã muốn nói với anh từ rất lâu nhưng em sợ mất anh. Em sợ anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác. Em đã bỏ hết từ khi yêu anh. Em chưa từng lừa dối anh trong thời gian bên nhau. Em yêu anh là thật”.
Tôi tin, tôi tin em yêu tôi thật. Nhưng điều làm tôi đau là phần quá khứ ấy đã bị chôn giấu quá lâu. Tôi ôm em tối hôm đó nhưng cảm giác là tôi đang ôm một người mình không còn biết rõ nữa. Tình yêu không mất đi vì sự thật, mà vì niềm tin đã bị rút ra khỏi nền móng.
Tôi mất ngủ nhiều đêm liền. Tôi nhìn lại tất cả, những gì mình đã nỗ lực, những giá trị sống mình đã giữ. Tôi nhìn lại tình yêu chúng tôi dành cho nhau và tự hỏi: Liệu mình có đủ sức bước tiếp cùng nỗi ám ảnh này hay không? Và cuối cùng, tôi chọn rời đi. Không trách móc, không ầm ĩ, chỉ là không thể.
Không một lời cầu xin tha thứ, em nói em không đáng được tha thứ, em tôn trọng quyết định đó. Nhìn bóng dáng em khuất dần, tôi đau đớn và hoàn toàn bế tắc.
Liệu rằng tôi chọn rời đi có đúng không hay tôi đang quá ích kỷ?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
