Yêu trai tân trong bí mật, hai năm sau tôi bẽ bàng nghe anh nói “không hợp”
Sau đổ vỡ hôn nhân, tôi từng nghĩ mình biết cách bảo vệ trái tim. Nhưng hóa ra trước tình yêu, con người ta vẫn cứ dại khờ như lần đầu tiên.
Tôi năm nay 27 tuổi, từng có một cuộc hôn nhân 3 năm và hiện là mẹ đơn thân. Tôi gặp anh trong nhóm dự án. Anh kém tôi hai tuổi, có nụ cười sáng, nói chuyện tự nhiên, lại rất biết cách làm người khác cảm thấy an tâm.
Ngay từ đầu, tôi đã nói thẳng: "Anh biết em là mẹ đơn thân, có con nhỏ rồi đấy". Tôi cứ nghĩ như vậy là đủ để anh hiểu và cân nhắc rời đi nếu không phù hợp nhưng anh không rời đi.
Ngược lại, anh còn cười rồi nói: "Người nào từng tổn thương càng xứng đáng được yêu thương nhiều hơn". Lời của anh ngay lập tức chạm vào trái tim đã nhiều vết xước của một bà mẹ đơn thân. Và thế là tôi tin và yêu thêm một lần nữa.
Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ không ồn ào nhưng khiến tâm hồn chai sạn của người đàn bà đi qua đổ vỡ lại một lần nữa tỉnh dậy. Những hôm tôi làm việc muộn, anh chủ động đến trông con giúp, còn tranh thủ lau dọn nhà cửa, rửa bát đũa.
Anh nhớ rõ thứ sáu nào, tôi cũng họp đến muộn. Cứ đúng 7h tối, hộp cơm tôi thích lại được gửi đến lễ tân kèm một tin nhắn ngắn: “Ăn đi, đừng bỏ bữa”.

Cách anh quan tâm và yêu thương mẹ con tôi khiến tôi một lần nữa chọn tin vào tình yêu (Ảnh minh hoạ: Knet).
Những lúc con tôi ốm, anh không ngần ngại ở bên mẹ con tôi. Không biết từ khi nào, tôi đã khắc sâu hình ảnh của anh: Tay cầm túi đồ, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện để lo đủ thứ. Đêm hôm, anh lại thức trắng chăm con để tôi được ngả lưng một chút sau bao ngày mệt mỏi.
Những điều ấy khiến tôi tin rằng: Sau bao năm một mình gồng gánh, cuối cùng, tôi cũng có một bờ vai để tựa vào.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu khó hơn khi bạn bè anh biết chuyện. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó những câu như: "Anh yêu chị ấy à? Chị ấy có con rồi mà". Dù chẳng nói gì, tôi hiểu anh có chút ngập ngừng, bối rối. Khi gặp gỡ bạn bè, anh cũng ít nắm tay tôi hơn.
Một lần, anh đề nghị: "Hay là mình giữ kín chuyện tình cảm một thời gian nhé? Anh sợ em bị nói ra, nói vào".
Tôi không phải người không hiểu chuyện. Tôi biết áp lực tuổi trẻ là gì. Anh kém tôi vài tuổi, lại mới vào nghề, tương lai còn nhiều người dõi theo. Nghĩ vậy, tôi đồng ý giấu. Không phải vì tôi xấu hổ, mà vì tôi thương anh và tin câu hứa: “Khi anh đạt được kết quả, nhất định cả thế giới sẽ biết phía sau anh là em”.
Thế là hai năm yêu nhau, tôi chấp nhận ở trong bóng tối. Tôi không xuất hiện trong hình, không được đi cùng anh trong những cuộc gặp bạn bè... Nhưng tôi vẫn yêu hết mình, dù nhiều lần tủi thân vẫn cố tự trấn an: Chỉ cần hai người hiểu nhau, ánh sáng hay bóng tối đều không quan trọng.
Và cơ hội đã đến với anh. Công ty anh mở chi nhánh mới, anh được đề xuất làm giám đốc chi nhánh, một vị trí mà anh đã cố gắng rất lâu. Tất nhiên là tôi mừng lắm, thậm chí còn ở nhà cả tuần soạn hồ sơ, hỗ trợ anh trong các báo cáo, kế hoạch…
Nhưng từ ngày nhận tin vui đó, mọi thứ dần đổi khác. Anh hay im lặng hơn, ít tới thăm mẹ con tôi hơn. Những cuộc gọi tối giờ đây chỉ còn vài câu xã giao: "Anh bận", "Anh mệt", "Anh phải đi họp sáng sớm"... Thậm chí, anh còn gắt gỏng vì tôi gọi điện gọi anh về ăn cơm.
Tôi gặng hỏi: "Anh có chuyện gì giấu em không?". Anh chỉ đáp: "Em đừng suy nghĩ nhiều".
Nhưng phụ nữ, nhất là phụ nữ từng đi qua tổn thương, luôn có trực giác rất nhạy. Rồi một chiều cuối tuần, anh đến và nói câu chia tay: “Em à, anh nghĩ chúng ta không còn hợp nhau. Mình nên dừng lại”.
Chỉ đơn giản một câu: "Anh thấy mình không hợp", không một lời giải thích, cứ thế quay người đi. Người đàn ông từng hứa là chỗ dựa suốt quãng đời còn lại cho tôi, giờ chỉ cần vài chữ để kết thúc mối tình hai năm.
Tôi đã khắc ghi lời anh từng nói: "Khi anh thành công, anh sẽ cho cả thế giới biết em là ai". Rồi khi anh thành công, điều anh muốn là xóa tôi khỏi cuộc đời anh.
Tôi không khóc, chỉ thấy trong lòng hụt đi một khoảng rất sâu. Nhưng chỉ một tuần sau, tôi nhìn thấy anh công khai tay trong tay với người yêu cũ trên mạng. Nụ cười tươi với dòng trạng thái hạnh phúc: "Đúng người, đúng thời điểm".
Sẽ không bao giờ tôi quên khoảnh khắc ấy. Tôi bất động vài phút, tim như ai đó vừa bóp lại thật mạnh. Tôi không ghen với người con gái kia. Tôi chỉ thương mình của hai năm qua: Một người tin, yêu và chờ chỉ để nhận ra vị trí của mình chưa từng được gọi tên.
Hóa ra, cái đau nhất không phải là chia tay, mà là nhận ra suốt thời gian đó, mình không hề được đứng cạnh người mình yêu một cách đàng hoàng.
Đêm đó, tôi khóc. Khóc vì tủi thân, khóc vì ngu dại. Nhưng rồi con trai làm tôi bừng tỉnh. Thằng bé ôm lấy tôi hỏi: "Mẹ đau ở đâu ạ?". Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra: Tôi không thể để bản thân gục ngã thêm lần nào nữa, con trai mới là cả bầu trời của tôi.
Tôi học cách rời đi, không trách móc cũng không níu kéo, không hỏi tại sao. Bởi tôi hiểu, nếu ai đó muốn rời khỏi cuộc đời mình thì lý do họ đưa ra luôn hợp lý.
Tôi nhận ra, yêu không phải là trốn sau cánh cửa, hay thu mình lại để phù hợp với ai đó. Yêu phải là được nắm tay nhau giữa ban ngày, được gọi tên nhau một cách tự hào.
27 tuổi, làm mẹ đơn thân, tôi đang học trở thành phiên bản mạnh mẽ hơn. Không vội vàng, không hoài nghi nhưng không bao giờ đánh đổi sự tự trọng để giữ một người không sẵn sàng đứng cạnh mình.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.